Thứ Tư, 7 tháng 6, 2017

Lời Vàng Tiếng Ngọc Của Đức Hộ Pháp

Lời Vàng Tiếng Ngọc Đức Hộ Pháp Tại Kiêm Biên.
Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ

 Ơn cha nặng lắm ai ơi
Nghĩa mẹ bằng trời chín tháng cưu mang
Thánh Giáo Thầy Dạy Trò
Cảnh trời chiều gió đưa hiu hắt
Làm cho Thầy ruột thắt gan bào.
Nhìn cuộc đời quặn thắt lòng đau
Thương thiên hạ bốn bề sóng dập
Cuộc tuần hườn phạt kẻ bạo tàn
Bảo vệ kẻ hiền lương nhơn đức
Nay Thầy đây xuống thế dọn đường
Mới ngỏ hầu dắt kẻ hiền lương
Đời cùng mới sanh ra biến chuyển
Sắp đến ngày mạt hạ từ đây
Chuyện đời luân chuyển vẫn xoay
Lập ngươn hạ công đồng thưởng phạt
Phật, Thánh, Tiên ra đời rải rác
Nên Thầy khuyên bổn chót sau nầy
Nhơn gởi đến gần xa bổn Đạo
Mấy lời vàng Thầy đây dạy bảo
Cho xa gần lớn nhỏ đều hay
Kể từ ngày tớ nọ xa
Thầy lìa tớ bơ vơ cảnh lạ
Tớ với Thầy phân chia đôi ngả
Nhớ tình thương giọt lệ thâm bâu
Thân của Thầy mưa gió dãi dầu
Nào có kể chông gai rừng bụi
Bởi đời đã hạ ngươn cùng cuối
Cho nên Thầy dời đổi nơi xa
Phổ độ đời chỉ rõ chánh tà
Dắt dân chúng lánh xa trần khổ
Xem kệ sám sao không biết hỗ
Phải phục cầu Đạo cả chúng sanh
Tầm Tiên cảnh tục xa trần
Mới tránh khỏi luân hồi lục
Đạo ráng nhìn xem luân hồi quả báo
Nơi trần gian thưởng phạt công bình
Thấy mà ghê sao chẳng giữ mình
Mê say đắm trong trường danh lợi
Thầy đã kêu chúng sanh ơi hỡi
Thức cho mau tầm Đạo thoát thân
Một kiếp đời sống thác hầu gần
Nếu chậm trể ngàn năm khó gặp
Khuyên chúng sanh tu hành gấp gấp
Mới kịp kỳ khai hội Long Hoa
Nhờ ơn trên sắc lệnh Di Đà
Mới rõ đặng đường về Tiên Phật
Mà phũ phàng hai chữ hiếu trung
Ôi ! Nghĩ mà hổ thẹn vô cùng
Cho cái kiếp của những người bạc Đạo
Tham sự sống quên lời Thánh Giáo
Hại với nhau ham mến sang giàu
Đàng vội quên tâm đức phụ phàng
Chẳng có nhớ ơn sanh dưỡng dục
Loài cây cỏ sánh cầm lục súc
Ấy là loài vô giác vô tri
Nếu loài người phải biết sánh bì
Nó còn biết làm tròn bổn phận
Huống chi người mãi mê tranh lấn
Giết cùng nhau giành giựt miếng ăn
Ngày cùng đêm lo liệu lăng xăng
Nào có ai lo mốc Đạo Trời
Dạy hết hơi lời khô tiếng ráo
Mà sao đời còn đắm còn mê
Tranh cùng nhau sanh biến ê chề
Nghĩ mà tức thân người vàng ngọc
Lắm những kẻ tâm ra ngu ngốc
Chẳng biết gì đến phận mày râu
Mảng mê ngọc các đài lầu
Mãi vui chơi đó là phỉ dạ
Vì ham ăn mà quên đạo cả
Lo xác thân tiền bạc là hơn
Ôi ! Thầy kêu réo tợ đờn
Phải ấu trĩ thiệt hơn vì nhỏ
Nay thành nhơn rồi đến lão già
Cái kiếp sanh chẳng sớm thì chầy
Cũng phải chết trường sanh sao đặng
Nghĩ mà chán cuộc đời cay đắng
Sự sống còn thắm thoát thoi đưa
Quá nung nịu một kiếp sống thừa
Cứ quanh quẩn rồi chung cuộc
Chữ công danh sau này nhơ nhuốc
Chết danh còn kẻ thị người khinh
Ấy là cái chết của mình vô đạo đức
Ngó gương xưa suy tầm sẽ thấy
Bực Thánh Hiền để táng suy ngoa
Lúc sanh tiền phân biệt chánh tà
Nay mới đặng sùng tu miếu võ
Nếu toàn người nghe đây chỉ rõ
Ráng tu hành tập tánh theo xưa
Đừng học theo vạn vật sống thừa
Mà uổng kiếp mày râu vô đạo
Vì mới thương Thầy đây chỉ giáo
Cho xa gần lớn nhỏ đều hay
Xin chư nhu ráng nhớ lời Thầy
Làm cho đúng lời Thầy dạy
Dầu xa gần cũng đừng sửa cải
Coi như Thầy trước mặt luôn luôn
Chẳng nên thù gây oán hận hờn
Bớt thương nhớ cho Thầy yên dạ
Nơi xứ xa Thầy truyền Đạo cả
Đặng độ người chư thức còn mê
Nên Thầy đây chưa định trở về
Xin bổn Đạo bớt lòng trông đợi
Thầy đề thơ về nhà thăm gởi
Chúc tín đồ lớn nhỏ gần xa
Chịu khổ lao bền bỉ vậy mà
Lo tu niệm cho tròn việc Đạo
Tín đồ ơi ! Hết lòng dạy bảo
Ráng mà nghe theo lời dạy của Thầy
Nếu trễ chầy ngàn năm khó gặp
Nay gặp Thầy chỉ dạy đường tu
Thầy ráng vui lòng để dắt đứa mù
Đặng chỉ dạy đường tu nẻo thẳng
Phải ráng tu sau nầy hưởng phước
Đừng nghi ngờ tội lỗi dân ôi
Gặp tu hành mình mới rõ mùi
Linh hồn nhẹ nhàng mới đặng vui
Dầu tu có gặp trăm Thầy
Cũng ghi nhớ tầm câu chánh Đạo
Chớ có bội sư phản đạo
Mình thuận Thầy vì Đạo mà lo
Để mắt trông lừa lọc thăm dò
Kẻo lầm giả tu mà mang hại
Học Thánh nhơn lòng phàm sửa cải
Dạ từ bi bác ái làm theo
Chậm Đạo sau phải bị mang nghèo
Ngày chung cuộc xác hồn tiêu mất
Mà hỏi coi tường tận giả chơn
Hể chánh tâm học Đạo chi sờn
Dầu khổ cực chung đường cũng chịu
Nhờ khổ lao mới qua khổ hải
Giải tiêu trừ mới đặng thành công
Thầy cạn phân nhớ vào lòng
Người tu niệm thường hay mắc nạn
Kẻ làm ơn thì là mắc oán
Rồi ta đây biết liệu làm sao
Thiệt tu hành lao khổ cách nào
Công nôi chí mới tu cao thượng
Mới kể đặng về cảnh Phật non Tiên
Nếu tu hành họa đừng phiền
Gặp hoạn nạn mới nhiều công quả
Vàng vào lửa biết vàng cao giá
Có quỷ ma mới có Phật Tiên
Gặp ác nhơn phân biệt thiện lương
Nếu chẳng có sau ra riêng biệt
Thầy phân rành cho đời hiểu biết
Luật tuần hườn quả trả trần gian
Việc tu hành phải xét cho toàn
Thì mới biết thi ân mắc oán
Kẻ tu hành thuớng hay mắc nạn
Ấy chẳng qua quả báo tiền duyên
Thì nghiệp chướng của ta tiêu hết
Đã tu hành mà còn sợ chết
Vì khổ lao quả vị mới nên
Hễ tu hành tâm chí cho bền
Gặp cảnh khổ làm lơ mới lạ
Dầu đau đớn ấy là nhồi quả
Ráng tu hành sau mới thành công
Dầu cho ai mắng chửi mặc lòng
Phải bố đức thi ân đáp lại
Thầy dạy khuyên thì đừng cho sái
Sái với người thì oán với ta
Thì sau này khổ vậy mà
Mới chấm dứt hại người tu niệm
Ấy là người đại ân khó kiếm
Đừng tưởng lầm kẻ nghịch cùng ta
Bất luận người ngoài hay ở nhà
Hay đốn phá là thầy ta đó
Có người ghét sao ta càng tỏ
Nhờ ác nhơn mới rõ giả chơn
Phận tu hành lao khổ chi sờn
Đừng hờn giận mới là chánh Đạo
Bực tu hành phải xem quả báo
Đừng gây thù gây oán với ai
Ráng gìn tâm nhớ Đạo hằng ngày
Và tội phước lọc lừa nhiều bận
Học sao cho đặng trăm chữ nhẫn
Thì trong đời vạn sự bình an
Đừng oán thù những việc bạo tàn
Vì đó mà mình trong sạch
Lại đừng mừng giận mới hay
Hãy nhớ nghe lời dặn của Thầy
Coi người ấy là ơn ta vậy
Từ vô đây thấy ta tạo quấy
Gặp đến ngày gươm hạ trả vay
Kiếp trần gian vay trả hoài hoài
Nơi bể khổ trăm năm thảm đạm
Hãy nghe kinh cùng là với sám
Sớm tu hành hôi ngộ ăn năn
Dầu ai phá Đạo ráng dằn
Thì muôn kiếp nợ trần cho chịu
Khuyên bá tánh ráng mà rõ hiểu
Nhờ kẻ ấy ta mới đặng thành công
Giữ từ đây bác ái đại đồng
Lòng thương kẻ tạo sầu mà vậy
Ráng mà suy xét tận tường
Thì kẻ đó làm cho ta trong sạch
Lại còn mừng tội lỗi mau tiêu
Rửa sạch lòng chẳng sớm thì chiều
Thì mới là đáng công danh thanh toại
Giữ sau đây cũng đừng làm sai
Việc tu hành cay đắng biết bao
Nếu không cho loài quỉ xen vào
Đâu có đặng làm nên Tiên Phật
Những lòng phàm xưa kia dẹp cất
Tu hành cho quả vị mới cao
Nói tới đây gan ruột héo xào
Ít có kẻ làm theo cho đặng
Những lời vàng Thầy đây chỉ bảo
Trong bổn Đạo phải ráng nghe lời
Cuộc tuần hoàn thưởng phạt nhiều nơi
Phải chịu cực thì tu chặt dạ
Dầu thế nào đừng phai chí cả
Cũng có ngày thầy tớ gặp nhau
Dầu cho Thầy xa cách phương nào
Ráng mà nhớ lời Thầy căn dặn
Thân của Thầy cay đắng biết bao
Gánh nặng nề tội lỗi nhơn dân
Mười phần Thầy gánh tám phần
Còn chút đỉnh ráng làm cho đặng
Dầu trên Thầy gian nguy cay đắng
Chẳng bao ngày đó bổn Đạo ơi !
Thương chúng sanh Thầy chẳng an ngồi
Nay mượn bút tay về chỉ dạy
Nếu tà tâm mà còn sửa cãi
Không sửa lời ắt khó gặp nhau
Thầy nhớ quê nhà gan ruột héo xào
Ấy là lắm kẻ theo lời bạc
Đạo Gởi văn thơ lời khô tiếng ráo
Ráng tu hành các bổn Đạo ơi !
Đừng làm cho mối Đạo suy đồi
Sau tớ Thầy khó mong hội hiệp
Ráng tu hành cho kịp Long Hoa
Ngày hội sắp đến đây mà
Thôi sơ lời hơn thiệt của Thầy
Khuyên bổn Đạo cận ngày lắm đó.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

aaaa

các bài Phật Pháp